Đường dây nóng khách hàng:+8618865946130(Whatsapp)
Đánh giá lịch sử
Y học cổ truyền Trung Hoa (TCM), bắt nguồn sâu xa từ văn hóa Trung Hoa và có nguồn gốc từ thời cổ đại, tự hào có một khuôn khổ lý thuyết sâu rộng và toàn diện, bao gồm một khuôn khổ lý thuyết có hệ thống và toàn diện. Theo Sử ký Thái sư, các kỹ thuật y học đã rất phát triển vào thời Hoàng Đế. Vị tướng và danh y nổi tiếng Vu Phủ, người "chữa bệnh không dùng thuốc sắc hay rượu", đã có thể "làm sạch ruột và dạ dày, súc miệng bằng ngũ tạng, bồi bổ tinh thần và tăng cường thể lực". Đến thời Tây Chu, các trường phái y học bắt đầu xuất hiện. Chính phủ thực hiện một hệ thống quản lý chặt chẽ đối với y tế, với việc đánh giá hiệu suất hàng năm cho các bác sĩ. Trong thời Xuân Thu và Chiến Quốc, TCM được hưởng lợi từ tư duy hệ thống về âm dương và Ngũ hành, dần dần hình thành một hệ thống có hệ thống. Đến thời Tây Hán, lý thuyết và kỹ thuật y học đã phát triển mạnh mẽ, mỗi trường phái đều có những đặc điểm riêng biệt. Hán thư, Dịch Văn Chí, ghi lại bảy trường phái y học cổ điển và mười một trường phái thuốc, tổng cộng 490 tập. Hoàng Đế Nội Kinh chỉ là một trong số đó, và sau này trở thành kinh điển chính thức của Đông Y. Việc hoàn thành Thần Nông Bản Thảo Kinh và xuất bản sách "Sốt và các bệnh tạp" của Trương Trọng Cảnh vào thời Đông Hán đã đánh dấu sự trưởng thành của thực hành lâm sàng Đông Y. Từ thời Tam Quốc, nhiều nhánh và trường phái của Y học cổ truyền Trung Quốc đã phát triển độc lập, sản sinh ra vô số bậc thầy y học như một dải ngân hà rực rỡ, hội tụ thành một dòng sông y học dài chảy qua phương Đông. Đến thời nhà Đường, y học Trung Quốc đã lan rộng về phía đông đến Triều Tiên và Nhật Bản, và về phía tây qua Ả Rập đến châu Âu. Y học cổ truyền Trung Quốc đã có những đóng góp to lớn cho sức khỏe và sự thịnh vượng của dân tộc Trung Hoa và cho nền y học nhân loại.
Trong Chiến tranh Nha phiến, thực dân Anh đã đánh bại nhà Thanh bằng tàu chiến và pháo binh hùng mạnh, và văn hóa phương Tây sau đó đã xâm nhập mạnh mẽ vào Trung Quốc. Kể từ đó, Y học Cổ truyền Trung Quốc (YHCT) đã phải đối mặt với những thách thức nghiêm trọng từ y học và khoa học phương Tây, và đã trải qua vô số cuộc khủng hoảng. Lời kêu gọi "YHCT là khoa học, YHCT là phi khoa học" vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay. Đầu tiên, vào cuối thế kỷ 19, một số người chủ trương "bãi bỏ y học và bảo vệ dược sĩ". Sau đó, vào năm 1929, chính phủ Quốc dân đảng đã ban hành sáu biện pháp cụ thể để xóa bỏ YHCT. Đầu những năm 1950, Bộ Y tế cũ, dưới chiêu bài "khoa học hóa YHCT", đã thực sự xóa bỏ YHCT. Tuy nhiên, YHCT, được công chúng công nhận, vẫn kiên cường tồn tại. Không hề suy tàn, đến nửa cuối thế kỷ 20, nó ngày càng được mọi người trên khắp thế giới hiểu và đón nhận, tỏa sáng rực rỡ. Ngày nay, YHCT đã phát triển mạnh mẽ trên toàn thế giới.
Sự thay đổi số phận chỉ ra điều gì?
Y học Trung Quốc đã trải qua nhiều thăng trầm trong thế kỷ qua, và người dân Trung Quốc nên suy ngẫm sâu sắc!
Lý do Y học cổ truyền Trung Quốc (TCM) vượt qua được áp lực to lớn của y học phương Tây và khoa học công nghệ phương Tây chủ yếu là nhờ vào hiệu quả điều trị đã được chứng minh của nó. Không cần phải nói, bất kỳ loại thuốc nào không có hiệu quả sẽ không tồn tại. Về mặt lâm sàng, TCM không chỉ nuôi dưỡng dân tộc Trung Hoa trong hàng ngàn năm mà còn mang lại những lợi ích điều trị đáng kể cho nhiều bệnh hiện đại, đặc biệt là các bệnh lý chức năng, thần kinh và phức tạp, cũng như các bệnh khó và phức tạp. Ngay cả đối với các bệnh khó chữa và tỷ lệ tử vong cao ngày nay, chẳng hạn như khối u ác tính, bệnh tim mạch và mạch máu não, huyết áp cao, viêm gan, tiểu đường và AIDS, TCM đã chứng minh hiệu quả đáng kể. Trong đợt bùng phát SARS năm 2003, hiệu quả lâm sàng của TCM, vượt trội hơn hẳn so với y học phương Tây, đã để lại ấn tượng sâu sắc trên toàn thế giới.
Y học cổ truyền Trung Hoa (YHCT), bắt nguồn từ nền tảng văn hóa Trung Hoa, đã phát triển qua thời gian dài thành một hệ thống y học toàn diện và có hệ thống. Các học thuyết nền tảng của nó bao gồm học thuyết Âm Dương Ngũ Hành, học thuyết về tạng phủ và kinh lạc, học thuyết về khí huyết, học thuyết về nguyên nhân và bệnh sinh, học thuyết về phân biệt và điều trị bệnh, học thuyết về Ngũ Hành Lục Khí, và học thuyết về đặc tính của dược liệu và kinh lạc. Trong hàng ngàn năm, chính dưới sự dẫn dắt của khuôn khổ lý thuyết này, YHCT đã chứng minh hiệu quả điều trị không thể phủ nhận của nó trong thực hành lâm sàng.
Chúng tôi tin tưởng vững chắc rằng thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm chứng chân lý. Việc lý thuyết Y học Cổ truyền (YHCT) có thể định hướng hiệu quả cho thực hành lâm sàng chứng minh vị thế của nó như một hệ thống tri thức y học khoa học. Chính nhờ lý thuyết khoa học, YHCT không chỉ chữa khỏi bệnh tật của người xưa mà còn thích nghi với những thay đổi của lịch sử và điều trị hiệu quả các bệnh mới trong thời hiện đại.
Vào thế kỷ 20, khoa học và công nghệ phương Tây đã càn quét thế giới như một cơn bão. Tuy nhiên, y học cổ truyền Trung Quốc đã vượt qua vô số nghịch cảnh và tồn tại, với sự phổ biến ngày càng tăng. Điều này không chỉ nhờ hiệu quả của nó, mà còn bởi vì nó dựa trên triết học Trung Hoa và đại diện cho một hệ thống hiểu biết hoàn toàn khác biệt. Các nguyên lý và hiệu quả của nó không thể bị thay thế, giải thích hoặc vượt qua bởi y học phương Tây và khoa học phương Tây hiện đại.
Nếu Y học cổ truyền Trung Quốc (YHCT) có thể bị thay thế bởi y học và khoa học hiện đại, nó sẽ mất đi giá trị tồn tại độc lập. Sự độc đáo và sáng tạo của YHCT nằm ở chỗ, với tư cách là một hệ thống tri thức về khoa học sự sống của con người, nó tồn tại ngoài phạm vi của y học phương Tây và khoa học phương Tây hiện đại.
Về cơ bản, sự khác biệt cơ bản giữa Y học cổ truyền Trung Quốc và Y học phương Tây là Y học cổ truyền Trung Quốc dựa trên thời gian, trong khi Y học phương Tây dựa trên không gian. Điều này dẫn đến sự hình thành hai hệ thống y học khác nhau.
Chính vì cách tiếp cận theo thời gian và quan điểm tự nhiên, toàn diện về thế giới mà Y học cổ truyền Trung Quốc tuân thủ các nguyên tắc "hoàn thiện bản chất của con người (và vạn vật)" và "ca ngợi sự sáng tạo của trời đất" nên nó sở hữu những ưu điểm không thể thay thế được của y học phương Tây:
(1) Chẩn đoán và điều trị toàn diện, dùng tổng thể để chi phối các bộ phận;
(2) Khả năng nắm bắt và lập đơn thuốc riêng cho từng bệnh nhân;
(3) Để cai quản cơ thể bằng tinh thần, để đạt được sự thống nhất giữa cơ thể và tinh thần, và tôn trọng cả con người và chính sự sống;
(4) Ủng hộ việc phòng ngừa bệnh tật và liệu pháp tự nhiên, và ủng hộ việc bảo vệ sức khỏe quan trọng hơn điều trị;
(5) Sử dụng thuốc thiên nhiên, chú ý đến dược tính toàn diện của các thành phần chính, phụ, phụ trợ và chỉ đạo, cố gắng không làm tổn hại đến khí huyết;
(6) Đơn giản, dễ dàng và ít tốn kém.
Y học cổ truyền Trung Hoa (TCM), bắt nguồn từ nguyên lý "con người và thiên nhiên hài hòa" và "vạn vật nhất thể", xem các thuộc tính xã hội và tự nhiên, hoạt động tâm linh và sinh lý của con người là một chỉnh thể không thể tách rời, nhấn mạnh vai trò dẫn dắt của tinh thần đối với cơ thể. Sự kết hợp độc đáo giữa nhân tính và khoa học này là điều mà y học phương Tây và khoa học phương Tây còn thiếu trong nền tảng lý thuyết của họ.
Y học cổ truyền Trung Quốc (TCM) tin rằng con người là sinh vật quý giá và thông minh nhất trong vũ trụ, và họ cùng sinh mệnh của họ phải được tôn trọng. Tôn trọng con người chính là tôn trọng quy luật tự nhiên, và đây chính là điểm khởi đầu của Y học cổ truyền Trung Quốc. Do đó, sự am hiểu sâu sắc về y học, sự tận tụy không mệt mỏi và sự tận tụy cứu người vô tư, bất kể địa vị, giàu nghèo hay họ hàng, là điều thiết yếu đối với phẩm chất chính trực của một người thầy thuốc vĩ đại.
Y học cổ truyền Trung Quốc tôn trọng con người và tính mạng của họ, do đó không bao giờ coi bệnh nhân là đối tượng thụ động cần được điều trị, mà là những tác nhân chủ động có cá tính. Khi đưa ra chẩn đoán hoặc điều trị, bác sĩ phải tham vấn bệnh nhân trên cơ sở bình đẳng, giữ bí mật riêng tư, cho phép họ hiểu rõ bệnh lý và cơ chế bệnh sinh, đồng thời tìm kiếm sự hợp tác của họ.
Y học cổ truyền Trung Quốc nhấn mạnh rằng các hoạt động xã hội, suy nghĩ và cảm xúc của con người, cũng như môi trường xã hội và tự nhiên mà họ sinh sống có ảnh hưởng đáng kể đến sức khỏe của họ. Do đó, trong cả chẩn đoán và điều trị, Y học cổ truyền Trung Quốc đòi hỏi phải xem xét đến đời sống xã hội và tinh thần của bệnh nhân, chỉ ra rằng cảm xúc thái quá không chỉ có thể làm gián đoạn dòng chảy của Khí mà còn gây ra tổn thương hữu cơ. Phục hồi và duy trì sức khỏe đòi hỏi phải nâng cao trạng thái tinh thần của một người, hài hòa các mối quan hệ giữa các cá nhân và duy trì thái độ tích cực đối với cuộc sống, nuôi dưỡng trạng thái tinh thần yên bình, tĩnh lặng và vui vẻ. Hơn nữa, người ta phải hiểu các nguyên tắc phòng bệnh và giữ gìn sức khỏe, và tránh những hành vi có hại cho việc điều trị và hạnh phúc. Do đó, chẩn đoán và điều trị Y học cổ truyền Trung Quốc tuân thủ nguyên tắc hợp nhất hình và thần, cho phép tinh thần chi phối cơ thể, thay vì xem bệnh tật và điều trị chỉ là những vấn đề thuần túy về thể chất và kỹ thuật.
Y học cổ truyền Trung Quốc (TCM) nhấn mạnh phòng bệnh hơn chữa bệnh và chú trọng việc bảo vệ sức khỏe. Triết lý bảo vệ sức khỏe của y học cổ truyền Trung Quốc rất sâu rộng, tin rằng động lực và sự kiên trì phải xuất phát từ một mục đích cao quý trong cuộc sống và ý thức trách nhiệm xã hội. Phương pháp của y học cổ truyền Trung Quốc ưu tiên sức khỏe tinh thần và điều hòa tâm trí, nhấn mạnh sự thống nhất tu dưỡng bản thân, người khác và vạn vật, nhấn mạnh sự thúc đẩy và tương hỗ lẫn nhau của ba yếu tố này. Trong Y học cổ truyền Trung Quốc, sức khỏe cá nhân, sức khỏe con người và sự phát triển hài hòa của vạn vật là tương hỗ và phụ thuộc lẫn nhau. Mỗi cá nhân không chỉ nên tự rèn luyện sức khỏe mà còn phải giúp đỡ người khác làm điều đó và bảo vệ môi trường sinh thái. Chỉ bằng cách này, sự nuôi dưỡng tinh, khí và thần mới có thể thống nhất, đạt được một chế độ sức khỏe toàn diện.
Con người là một thể thống nhất của cơ thể sinh học, đạo đức tinh thần và sự tìm kiếm chân lý thẩm mỹ; là sự hòa quyện giữa hình thể và tâm hồn. Y học hiện đại đã bắt đầu nhận ra rằng vai trò của y học nên chuyển từ điều trị bệnh sang điều trị con người. Y học cổ truyền Trung Quốc luôn định vị mình theo triết lý này.
Mặc dù hiện đang thống trị toàn cầu, y học phương Tây, dựa trên chủ nghĩa giản lược và giải phẫu học, đang ngày càng bộc lộ những sai sót chết người. Một cuộc khảo sát năm 1998 do Hoa Kỳ và Tổ chức Y tế Thế giới thực hiện tại 22 quốc gia phát triển khác cho thấy số ca tử vong do tác dụng phụ của thuốc hóa học tổng hợp chỉ đứng sau các bệnh tim mạch, mạch máu não và ung thư. Việc thuốc men, được phát minh thông qua nghiên cứu khoa học, trở thành nguyên nhân gây tử vong đứng thứ tư thực sự gây sốc.
Mục đích của y học là bảo tồn sự sống, nhưng các phương pháp của y học hiện đại vốn dĩ phản tự nhiên và chống lại sự sống. Y học hiện đại luôn coi sự phức tạp là đơn giản, tất yếu dẫn đến vô số hiểu lầm và bế tắc. Trong những năm gần đây, liệu pháp thiên nhiên - các liệu pháp không dùng thuốc, phẫu thuật hoặc các phương pháp điều trị khác - đã trở thành một "phương pháp y học thứ tư" mới nổi, ngày càng được ưa chuộng và quan tâm rộng rãi. Khí công Trung Quốc cổ truyền là một liệu pháp thiên nhiên lý tưởng và là một phương pháp bảo vệ sức khỏe quý giá. Nó kết hợp nhuần nhuyễn giữa bản chất con người, tâm lý, sinh lý và tu dưỡng đạo đức với liệu pháp điều trị. Điều này lý giải cho "cơn sốt khí công" toàn cầu. Nhiều trường đại học y khoa ở Mỹ được cho là đã thành lập "Khoa Liệu pháp Thiên nhiên" chuyên nghiên cứu các liệu pháp không dùng thuốc khác nhau, chủ yếu dựa trên khí công Trung Quốc.
Một số người, chịu ảnh hưởng một chiều từ tư tưởng khoa học phương Tây, khăng khăng không công nhận Y học cổ truyền Trung Quốc là khoa học, do sự khác biệt rõ rệt giữa lý thuyết của nó và khoa học phương Tây. Sai lầm của họ nằm ở việc coi khoa học phương Tây là chuẩn mực cho mọi kiến thức, thay vì coi việc đạt được chân lý dưới dạng lý thuyết là tiêu chuẩn của khoa học. Họ tuyệt đối hóa phương pháp khoa học, cho rằng phương pháp của khoa học phương Tây là cách duy nhất để tiếp thu kiến thức khoa học, rằng phương pháp của Y học cổ truyền Trung Quốc khác biệt, và do đó Y học cổ truyền Trung Quốc không phải là khoa học. Điều này đảo ngược mối quan hệ giữa phương pháp khoa học và kiến thức khoa học, trên thực tế thay thế những đặc điểm thiết yếu của khoa học bằng những đặc điểm không thiết yếu. Một số người khác, mặc dù thừa nhận Y học cổ truyền Trung Quốc là một "kho báu", nhưng lại khăng khăng Tây hóa "kho báu" này để tìm kiếm sự an tâm. Họ không hiểu rằng cách tiếp cận này về cơ bản là không khả thi, và giá trị của Y học cổ truyền Trung Quốc nằm ở bản chất phi Tây phương của nó.
Trong thế kỷ 21, nhân loại sẽ quan tâm nhiều hơn đến sự sống, sinh thái, sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên, và phát triển bền vững. Cuối cùng, điều này quy về việc khám phá sâu hơn về thời gian. Văn hóa Trung Quốc là một nền văn hóa của thời gian, và Y học cổ truyền Trung Quốc (TCM) là một loại thuốc của thời gian. Sự sống và thời gian có mối liên hệ nội tại, và do đó TCM gần gũi hơn với bản chất của sự sống. Khám phá bản chất của sự sống chắc chắn sẽ dẫn đến một sự hiểu biết mới về vũ trụ và thực tại bản thể. Rõ ràng, những đột phá trong TCM có ý nghĩa vượt xa y học và khoa học sự sống. TCM là một bông hoa độc đáo nở ra từ cây đại thụ của văn hóa Trung Quốc, một quả ngọt tuyệt vời của gen văn hóa Trung Quốc trong lĩnh vực khoa học sự sống của con người. Do đó, những đột phá trong TCM chắc chắn sẽ có tác động tích cực sâu sắc đến sự phát triển tương lai của văn hóa Trung Quốc và nền văn minh thế giới.