Đường dây nóng khách hàng:+8618865946130(Whatsapp)
Giai đoạn từ thời nhà Tấn đến thời Đường và nhà Tống đánh dấu sự phát triển quan trọng nhất của phương pháp cứu ngải trong lịch sử châm cứu ở nước ta. Chuyên khảo đầu tiên về liệu pháp hỏa trị trong lịch sử Trung Quốc là "Phương thuốc cứu ngải của Tào Tháo" của Tào Hy, do Tào Hy (con trai Tào Tháo) biên soạn vào thời Tam Quốc. Bộ sách gồm bảy tập, nhưng đáng tiếc đã bị thất lạc. Trần Ngạn Chi, một nhà y học thời nhà Tấn và nhà Tùy, là một trong những người tiên phong của phương pháp cứu ngải. "Tiểu Phẩm Phương" của ông là một cuốn sách phương thuốc quan trọng của nước ta thời xưa. Ông nói: "Châm cứu cần có thầy để thực hành, nhưng cứu ngải thì ai cũng có thể dễ dàng tiếp cận. Một thầy thông hiểu kinh điển có thể thực hiện châm cứu và cứu ngải một cách dễ dàng. Những người không hiểu kinh sách có thể chỉ cần làm theo hình minh họa và giải thích. Những người làm việc ngoài trời, không có hình minh họa hoặc hiểu kinh sách, có thể chỉ cần áp dụng cứu ngải vào vùng bị ảnh hưởng, và tất cả các phương pháp này đều hiệu quả." Điều này chứng minh tính đơn giản và hiệu quả của liệu pháp hỏa, giúp nó dễ dàng được quảng bá. Tôn Tư Mạc, một danh y thời Đường, cũng đã thảo luận sâu rộng về liệu pháp hỏa trong các tác phẩm "Thiên Kim Dược Phương" và "Thiên Kim Dật Phương". Ông cũng bổ sung nhiều phương pháp cứu ngải khác nhau có sử dụng các chất trung gian, chẳng hạn như cứu ngải bằng bánh đậu phụ lên men, cứu ngải bằng bánh bùn, cứu ngải bằng lát phụ tử, và cứu ngải bằng bánh thượng lục. Phạm vi phòng ngừa và điều trị bằng hỏa liệu pháp đã được mở rộng đáng kể.